Ngày 14/09: Lễ suy tôn Thánh Giá
Lời Chúa: Ga 3,13-17
"Con Người cũng sẽ phải được giương cao, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời." (Ga 3,14-15)
Suy Niệm: Để giúp con người đi vào đời sống tâm linh, là đời sống của Thiên Chúa,
hay sự sống đời đời, thì Chúa Giêsu phải “được giương cao”, tương tự như
con rắn đồng ở trong sa mạc thời Môsê. “được giương cao”, theo cách hiểu truyền thống, là hình ảnh Chúa Giêsu
bị treo lên cao khỏi mặt đất, hay bị treo trên thập giá, nghĩa là Ngài
đã tự nguyện chấp nhận sự đau khổ cùng tột của con người. Nhờ đó, Ngài
đem lại ơn cứu độ hay sự giải thoát khỏi đau khổ cho tất cả những ai tin
vào Ngài.
Đau khổ và hạnh phúc là cái gì liên quan rất mật thiết với “cái tôi” của
ta. Càng coi “cái tôi” của mình là quan trọng, càng quan tâm hay chú ý
tới nó, thì càng nhạy cảm với đau khổ, càng dễ đau khổ, càng thấy bị
“mất mình”, “vong thân”. Trái lại, càng coi “cái tôi” của mình không là
gì cả, càng ít quan tâm tới nó, thì càng dễ cảm nhận được hạnh phúc. Đây
quả là một nghịch lý của sự sống. Càng sống ích kỷ, càng chỉ nghĩ đến
mình, ta càng đánh mất mình, càng thấy cuộc đời là vô nghĩa, và càng đau
khổ. Trái lại, càng quên mình, nhất là càng sống vị tha, ta càng thấy
cuộc sống có ý nghĩa và hạnh phúc. Chúa Giêsu có nói về nghịch lý này:
“Ai yêu quý mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai coi thường mạng sống mình
ở đời này, thì sẽ giữ lại được cho sự sống đời đời” (Ga 12,25). Còn
thánh Phanxicô Khó Khăn thì nói: “Chính khi hiến thân là khi được nhận
lãnh, chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân” (Kinh Hòa Bình).
Cầu Nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết vui lòng hay tự nguyện chấp nhận đau khổ, mất mát, thiệt thòi, nhục nhã
là một hình thức xả kỷ, quên mình, “tự hủy”, đó là một hình thức “được
giương cao”, “được treo lên”, biết quên đi hạnh phúc của chính bản thân để đem lại hạnh phúc cho mọi người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét