Lời Chúa: Lc 6,39-42
"Mù mà lại dắt mù được sao? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố?" (Lc 6,39)
Suy Niệm: Thấy lỗi người khác mà không thấy lỗi của mình; phê phán người khác mà
không tự phê phán mình; đó là thứ mù quáng và giả hình mà Chúa Giêsu
nhiều lần cảnh cáo bởi vì ai cũng dễ mắc phải. Tôi xét đoán anh chị em tôi hầu như suốt cả ngày, còn thời gian để tự
xét đoán mình chỉ chừng vài phút, mà nhiều khi tôi cũng để nó trôi qua
một cách trống rỗng. Tôi dễ đưa ra những lời xét đoán, nhưng tôi có nghĩ tới hậu quả của việc
tôi làm không? Một quan tòa kết án sai thì khiến nạn nhân khổ oan trong
một thời gian lâu dài. Khi xét đoán, tôi cũng là quan tòa, sao tôi lại
không nghĩ tới nỗi oan của người khác nếu tôi sai?
Tin Mừng hôm nay không chỉ là bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu
không chỉ khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác. Ngài còn mời
gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên
Chúa, Đấng thấu suốt lòng con người mới có thể xét xử con người. Nhìn
nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, con người cũng sẽ nhận ra thân phận
tội lỗi yếu hèn của mình. “Hãy lấy cái dằm ra khỏi mắt ngươi trước đã,”
nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất toàn của mình trước.
Cầu Nguyện: Lạy Chúa, quả thật con không thể nhìn thấy được chính con, nếu không có ơn Chúa trợ giúp. Mỗi lần con soi mình trước sự thánh thiện
của Chúa, con lại hổ thẹn về mình. Tâm hồn con sao ô uế
quá! Lòng trí con sao tục lụy quá! Con quá nặng tính xác
thịt. Con còn quá nhiều khuyết điểm. Xin giúp con biết sửa
mình, xin chữa con khỏi căn bệnh mù quáng về chính con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét